Với vẻ đẹp ma mị, loài hoa này từng được người xưa coi là “cây ma”, mang đến những điều không may mắn cho gia đình.
Đặc điểm và nguồn gốc
Bỉ ngạn là một loài hoa thân thảo với chiều cao trung bình từ 45 đến 110 cm. Những cây hoa này nổi bật với màu sắc tươi sáng, có cành dài vươn lên mặt đất mang theo khoảng 5-7 nụ hoa. Khi nở, hoa xoè ra như hình ảnh một chú chim công đang múa, tạo nên vẻ đẹp tuyệt vời. Thời gian hoa nở thường rơi vào mùa thu; đặc biệt, khi hoa nở, lá thường không có, và ngược lại, khi có lá, hoa lại không xuất hiện.
Loài hoa bỉ ngạn có nguồn gốc từ Trung Quốc và Nhật Bản, sau đó được giới thiệu đến các tiểu bang tại Mỹ. Vào năm 1854, thuyền trưởng William Roberts đã mang theo giống hoa này từ Nhật Bản trở về Mỹ. Tuy nhiên, trải qua một thời gian dài trồng trọt và chăm sóc, hoa vẫn không nở cho đến khi trời đổ một cơn mưa đầu mùa thu, dẫn đến sự bùng nổ của những bông hoa bỉ ngạn rực rỡ, làm sáng bừng cả khu vườn.
Tại sao người xưa khuyên không nên trồng cây cảnh này trong nhà?
Mặc dù có vẻ đẹp quyến rũ và dễ trồng, loài hoa bỉ ngạn lại thường bị khuyến cáo không nên nhân giống trong không gian sống hoặc quá gần gũi với con người. Nguyên nhân xuất phát từ ý nghĩa u ám mà loài hoa này đại diện: cái chết.
Ở từng quốc gia, bỉ ngạn lại mang những ý nghĩa khác nhau. Tại Nhật Bản, hoa này thể hiện những kỷ niệm đau thương; ở Triều Tiên, nó gợi nhớ về những mối quan hệ đã đứt đoạn; còn tại Trung Quốc, bỉ ngạn mang thông điệp về sự tinh khiết nhưng cũng đồng nghĩa với đau khổ và sự chia ly. Tóm lại, hoa bỉ ngạn tượng trưng cho sự tuyệt vọng và ly biệt.
Một đặc điểm thú vị của loài hoa này chính là sự không tương hợp giữa hoa và lá. Trong thời gian sinh trưởng, hoa và lá không bao giờ xuất hiện đồng thời; tức là khi lá mọc lên, hoa sẽ không xuất hiện, và khi hoa nở, lá sẽ héo úa. Điều này phù hợp với nhiều truyền thuyết về tình yêu bi thảm, nơi hai người yêu nhau mãi mãi nhưng không bao giờ có cơ hội hội ngộ.
Thêm vào đó, bỉ ngạn có thói quen sinh trưởng kỳ lạ; chúng ưa thích những điều kiện lạnh giá hơn là nắng ấm. Chính vì vậy, bạn thường có thể tìm thấy chúng trong những khu rừng sâu thẳm hoặc gần các nghĩa trang, nơi được coi là “hoa của thế giới bên kia”.
Theo truyền thuyết, đây là loài hoa duy nhất mọc dọc con đường dẫn tới hoàng tuyền. Khi linh hồn qua cầu Nại Hà, mọi ký ức của họ sẽ được gửi gắm vào những bông hoa bỉ ngạn. Do đó, người xưa thường coi bỉ ngạn là biểu tượng của cõi âm, nơi chỉ dành cho các linh hồn. Nó cũng được ví như những ngọn đèn hướng dẫn linh hồn tới địa ngục.
Vì lẽ đó, bỉ ngạn được xem như một điềm gở, liên quan đến cái chết và những nỗi sợ hãi. Các nhà văn hóa cũng tin rằng việc nhìn thấy bỉ ngạn kèm theo sự đau khổ hay mất mát và thường mang lại sự không may mắn.
Không chỉ về mặt tâm linh, củ của bỉ ngạn cũng chứa độc tố mạnh, với các hợp chất như Lycopene và Galantamine. Những ai nhầm lẫn ăn phải củ bỉ ngạn có thể gặp phải các triệu chứng ngộ độc nghiêm trọng, bao gồm buồn nôn, tiêu chảy, và các vấn đề liên quan đến thần kinh.
Mặc dù vẻ đẹp của bỉ ngạn không thể phủ nhận, nhưng do những gợi ý về sự xui xẻo cũng như độc tính của nó, người xưa thường khuyên mọi người nên tránh trồng loài hoa này trong nhà. Trong tâm thức, bỉ ngạn có thể mang lại nỗi lo lắng, khiến nhiều người dù yêu hoa nhưng cũng ngần ngại đặt chúng trong không gian sống của mình. Trên thực tế, hoa bỉ ngạn chỉ đơn giản là một phần của tự nhiên, và nếu được chăm sóc đúng cách, nó sẽ thể hiện vẻ đẹp rực rỡ của mình mà không đi kèm với điều tiêu cực nào.
*Thông tin chỉ mang tính tham khảo